Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

Đồ tốt thì không dùng chung mà đàn ông tốt không dành cho thiên hạ

Cơn mưa đổ xuống như trút nước, tiếng sấm chớt như muốn cứa những vệt dài. Tiếng bước chân như có như không, trên tay là những túi đồ ăn còn nóng hổi, đứng trước cửa nhà anh cô phủi những hạt mưa trên áo mình. Mái tóc ướt nhẹp vì mưa.

Trước khi đến cô đã gọi cho anh nhưng không được, lúc nãy anh nói rằng anh rất mệt, sức khỏe không tốt, mai anh sẽ qua chỗ cô sau. Nghe giọng nói mệt mỏi cuả anh, cô gọi lại cho anh mà không nghe máy. Cô đã mua đồ ăn cùng thuốc, đứng trước cửa n hà anh một lần nữa bấm gọi mà điện thoại báo đã thuê bao.
Cô không có khóa cửa, chuông nhà anh đã bị hỏng một tuần nay mà chưa sửa vì anh rất bận. Cửa căn hộ của anh bên trong có cách âm nên cô có gọi cũng vô ích. Đột nhiên cô đặt tay lên nắm cửa vặn thử, lúc này cô mới phát hiện cửa không khóa. Cô thở một hơi dài rồi đi vào, cũng may nếu không cô không còn cách nào khác đành phải trở về.
Đặt đồ ăn cùng thuốc xuống bàn, cô vào bếp lấy bát đổ cháo rồi pha một ly trà ấm. Xong xuôi cô mới đi vào phòng ngủ gọi anh dậy. Lúc bàn tay cô đặt lên cánh cửa, lồng ngực như có thứ gì đấy đang gào thét, nỗi bất an chưa từng có hiện diện. Cánh cửa mở ra được hai phân, cô như chết đứng.
do-tot-blogtamsuvn
Âm thanh rên rit của phụ nữ vang lên trầm đục, hơi thở dốc của người đàn ông bao trùm cả căn phòng. Sự dơ bẩn nhuốm màu tất cả. Từ phía sau, cô thấy tấm lưng trần quen thuộc, cô nhìn thấy được sự phối hợp nhịp nhàng của hai người họ.
Đôi tay trắng nõn siết càng thêm chặt, cắn môi ép bản thân mình tuyệt đối không thể bật khóc, cô nhẹ nhàng đóng cửa, chua chát nhếch miệng. Hóa ra nỗi lo lắng của cô là thừa.
Trước khi rời đi, cô tháo chiếc nhẫn trên tay đặt lên mặt bàn, tiện tay rút trong túi sách ra một tờ giấy, cô viết những dòng chữ kiên định qua nét mút cứng cáp.
“Đồ tốt thì không dùng chung mà đàn ông tốt thì không dành cho cả thiên hạ, anh không phải đàn ông tốt, tôi không cần anh.Tạm biệt”.
Cho đến khi cánh cửa khép lại, một giọt lệ duy nhât rơi xuống rồi lẳng lặng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhìn cô vẫn kiên cường như thế, vẫn mạnh mẽ là thế nhưng ai biết, ai hiểu rằng, trái tim đang đau đến cùng kiệt.
Tình yêu của cô, thứ tình yêu cô mang hết cả nhiệt huyết, mang hết cả nông nổi ra để bất chấp, cuối cùng cô thua, cô thua trong chính tình yêu của mình.
….
Năm năm sau.
Cô với lấy túi sách trên bàn, vuốt lại mái tóc dài, chậm rãi sải bước ra khỏi nhà. Bên ngoài, chiếc xe đen tuyền như một con thú săn mồi đang chờ sẵn, cô bước tới, khoé môi nở một nụ cười diễm lệ.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu đặt một mụ hôn nhẹ lên vầng tráng sáng bóng. Nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào.
Cô bật cười: “Mình đi thôi, nếu không trễ mất”.
Anh gật đầu, mở cửa xe cho cô, giọng nói trầm ấm vang trên đỉnh đầu cô.
“Cô bé ngốc, lúc nào cũng lo xa”.
Anh là người đàn ông tuyệt vời, anh dịu dàng, ấm áp, cũng là người đàn ông khiến cô quên đi quá khứu sau năm năm dằn vặt. Từ khi anh xuất hiện, tất cả tổn thương xưa cũ cô cũng chưa từng nhớ đến, chưa từng có cảm giác đau đớn.
Là anh, vì anh xuất hiện, cô mới biết tình yêu vốn dĩ vẫn đẹp như thế, chỉ cần bản thân tin tưởng không mất đi niềm tin vào tình yêu, nhất định sẽ lại gặp một người yêu mình nhiều hơn thế.
Hai người đến một nhà hãng nằm ở khu vực trung tâm, hôm nay là sinh nhật của bạn anh, ban đầu cô không định đi cùng vì bản thân cô không thích nơi đông người và cô không quen ai. Nhưng vì anh nói cô cần phải làm quen dần với bạn bè anh nên cô đã đồng ý đi.
Hai người nắm tay nhau sải bước vào bên trong nhà hàng, nhìn từ phía sau, cả hai như một bức tranh sinh động.
“Đến muộn rồi nhé”. Một cô gái trẻ trung từ bàn ăn đứng lên vỗ vào vai anh nói chuyện vui vẻ.
Anh cười, nâng túi quà trên tay lên: “Qùa đây nhé bạn già”.
“Ok, đây là bạn gái đúng không?”. Bạn anh nhiệt tình hỏi.
Cô gật đầu lịch sự: “Chào chị”.
“Được rồi ngồi xuống di, ăn tự nhiên nhé đừng ngại”.
Cô cùng anh ngồi xuống bàn, trên bàn ăn ngoài cô và anh chỉ còn có ba người nữa, tất cả đều là nữ, cô mỉm cười lịch sự, tất cả đều đáp lại bằng những câu nói đùa vui vẻ.
Chỉ riêng một cô gái ngồi đối diện anh, từ khi cô và anh xuất hiện, cô đã nhận ra sự không thoải mái của cô ta. Nhưng với người không thích mình, cô không việc gì phải đặt tâm tư đến.
“Đây là Lê Vi, là một người em gái của anh”. Anh giới thiệu cô gái ngồi đối diện.
Cô mỉm cười, không lên tiếng, nếu đối phương không hài lòng với cô thì tên cô ta có là gì cô cũng không cần biết.
Bữa ăn trôi qua rất náo nhiệt, mọi người đưa ra yêu cầu đi club, cô không thích những nơi náo nhiệt. Với lại đêm qua cô phải thức muộn vì công việc nên hôm nay hơi mệt mỏi.
“Em về trước được không, em hơi mệt”. Cô nói khẽ vào tai anh, giọng nói dịu dàng như dòng nước.
Anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nhẹ, bàn tay vuốt mái tóc cô. Anh nói gì vào tai bạn mình, nghe xong bạn anh nhìn cô cười cô cũng lịch sự đáp trả, anh cầm túi sách giúp cô.
“Đi thôi, anh về cùng em”.
Cô bối rối xua tay: “Không cần đâu, anh cứ đi cùng mọi người em đi taxi là được rồi”.
Anh bật cười cốc nhẹ lên trán cô: “Em là quan trọng”.
Cô không đáp chỉ lẳng lặng để anh nắm tay mình bước đi, sự hạnh phúc lan tỏa trong lồng ngực.
Cô với anh hẹn hò đã tròn sáu tháng, những ngày vừa qua với cô là những ngày hạnh phúc nhất trong những năm tháng thanh xuân của cô.
Cô đã từng trải qua một mối tình, từng đau đến khắc cốt ghi tâm, khi ấy cô từng cho rằng sẽ không thể dành tình cảm cho ai được nữa. Nhưng gặp anh, cô đã dốc hết can đảm để yêu, để tin tưởng, cô dốc hết những nhiệt huyết còn lại để bên anh.
Cô từng cầu xin, không mong cả đời đúng, chỉ cầu lần này không chọn sai.
Nằm trên giường, cô đã sốt cả đêm hôm qua, anh đi công tác ngày mai mới trở về, cô không muốn vì cô mà anh xao nhãng công việc.
Chuông điện thoại vang lên, cô hắng giọng nghe máy.
“Alo”.
“Anh đây”.
Cô mỉm cười dịu dàng: “Em biết”.
“Mai anh về rồi, anh rất nhớ em”.
“Em cũng vậy”.
Đợi một hòi lâu đầu giây bên kia mới lên tiếng
“Em không khỏe tại sao không nói cho anh biết?”.
“Em ổn mà”. Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình bình thường nhất.
Giọng nói của anh thêm phần tức giận.
“Em, không thể nào mà nói được mà”.
Anh giận giữ cúp máy, cô giật mình nhìn màn hình tối đen, đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô. Anh chưa từng to tiếng cho dù cô và anh cãi nhau lớn đến thế nào. Lần này chẳng lẽ cô sai rồi?
Hai giờ sáng, chuông cửa vang lên, cô mệt mỏi ra khỏi giường, không biết giờ này là ai bấm chuông. Đến khi cánh cửa mở ra, cô hoảng sợ đến tỉnh ngủ, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Anh không lên tiếng, cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ phong phanh trên người cô, tức giận nắm tay cô kéo vào bên trong phòng ngủ. Đặt cô nằm lên giường tỉ mỉ đắp chăn cho cô còn không quên dặn dò.
“Em cứ thử ra khỏi chăn thử xem”.
Nói xong anh bỏ ra ngoài, một tiếng sau anh quay lại với môt bát cháo và một ly sữa nóng. Ép cô ăn hết mới cho cô tiếp tục ngủ, nằm trong vòn tay anh, hít thở hương thơm đầy nam tính của anh cô chìm nhanh vào giấc ngủ. Đôi tay thô ráp xoa nhẹ nhàng mái tóc cô.
Đây là người đàn ông của cô, là người đàn ông cô yêu, cũng là người đàn ông yêu cô.
“Alo, anh đang ở đâu vậy”.
“Anh đang họp, môt lát gọi lại cho em sau”.
“Vâng”.
Cô cất điện thoại vào túi sách, mang chiếc áo somi đến quầy thanh toán, anh thích những chiếc áo màu sáng, cô chọn một chiếc somi trắng mẫu mã mới nhất cho anh.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là của đứa bạn thân gọi đến.
“Tao đây”.
“Mày đang ở đâu?”.
“Ở trung tâm thương mại, sao thế?”.
“Tao vừa ở khách sạn ova cùng anh nam ra, đúng lúc ra khỏi phòng mày biết tao thấy ai đi vào phòng bên cạnh không?”.
“Ai?”.
“Người yêu mày cùng một con nữa, số phòng 302, mày muốn làm gì thì cũng phải bình tĩnh, cần cứ gọi tao, nhớ chưa. Tao chỉ muốn mày không đi vào vết xe đổ một lần nữa”.
Cô sách túi áo somi trên tay, mệt mỏi lê bước ra khỏi trung tâm thương mại, ánh nắng chói trang hắt lên khuôn mặt trắng hồng của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy maxi đen dài đến mắt cá chân. Mái tóc nâu được buộc hờ hững đằng sau.

Sau tất cả, cuối cùng cô đứng trước căn phòng 302, cánh tay giương lên rồi hạ xuống rất nhiều lần, trái tim cô lúc này như vỡ đến nghìn mảnh. Ngay cả sức lực để thở cô cũng không còn, nước mắt như mưa lăn xuống gò má.
Gục đâu lên cửa, cô cắn môi khóc nấc lên thành tiếng, đôi tay không ngừng đấm mạnh lên lồng ngực mình, đau, cô rất đau. Cô còn nghĩ lần này cuộc đời sẽ không phụ cô, cô đã gặp được người đàn ông thuộc về riêng mình, cuối cùng, cô vẫn sai.
Số phòng 302 như một mũi tên đâm mạnh vào tim cô, lúc này đột ngột tiếng rên thất thanh của người phụ nữ vang lên, cô biết, bên trong với hai người họ đang là sự thành công đạt được đến đỉnh núi cao.
Cô dốc hết tất cả sư cố gắng còn có thể, mang hết tất cả sự cuồng nhiệt còn sót lại, nhưng ông trời phụ cô, người cô tin tưởng cũng phụ cô, tất cả phụ cô.
Lần này cô không muốn kết thúc như trước, gạt sạch nước mắt, cô bấm chuông cửa. Một lúc sau bên trong mới có người mở cửa, cánh cửa mở ra, người bên trong với cô quá đỗi quen thuộc. Anh nhìn cô, bao nhiêu ngôn từ cũng không thể cất lên.
Cô nhìn anh, mỉm cười một nụ cười rực rỡ nhất. Vết hôn còn đỏ trên lồng ngực anh, cô bật cười.
“Có thể nhiều năm sau em sẽ quên giọng nói anh, quên hình bóng anh, quên cả nỗi đau ngày hôm nay anh ban tặng. Em sẽ quên cả những gì em đã từng cố gắng vì anh, quên đi sự dịu dàng mà đầy dối trá. Những kỷ niệm dù đẹp dù xấu tất cả thời gian sẽ xóa mờ, em nhất định sẽ quên anh”.
Cô ngừng một hồi lâu: “Ngoài sự phản bội, anh luôn là người đàn ông tốt nhất”.
Sau lưng anh xuất hiện người phụ nữ, cô nhìn thấy rất rõ, cô gái này, lạ lầm gì nữa đâu?
Cô nhếch miệng, nói: “Em gái thì nên làm tròn tổn phận làm em gái, anh trai thì không nên chăm em ở trên giường. Đúng mực thì tốt hơn”.
“À, phụ nữ, dù xinh đẹp hay xấu xí đều nên có một hạnh phúc thuộc về riêng mình, không phải đi giành giật, dòm ngó đến hạnh phúc của người khác. Hãy đặt mình vào vị trí của họ, để có được hạnh phúc như hiện tại họ đã phải cố gắng vun đắp nhường nào. Hạnh phúc của họ được xây lên từ nước mắt, lỗi lầm, và sự vị tha. Đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà phá hoại hạnh phúc của người khác
Đừng tung hô, đừng ngạo mạn cho rằng cướp được đàn ông là mình giỏi, là mình chiến thắng . Hãy buồn vì mình chỉ giành được thứ đang bị vứt bỏ từ lâu, tôi sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, còn cô chỉ là người bắt đầu một chuỗi ngày tồi tệ bên một người đàn ông tồi.
Đừng cho rằng của tốt dùng chung, thứ tốt thì không dành cho nhiều người. Mà đàn ông tốt không dành cho thiên hạ, đừng cố gắng giành lấy người đàn ông không tồi, người đàn ông không có sức đề kháng chỉ tốn công cô giành lấy rồi trước sau sẽ mất đi.
Nhớ nhé, phụ nữ chúng ta, đáng được yêu và đáng được trân trọng”.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi, để lại phía sau là sự tức giận của cô ta và ngỡ ngàng của anh.
Hai năm sau.

Cô gõ một dòng stt mới lên trang cá nhân.
“Tình yêu, có được rồi cũng có thể mất đi. Thứ tồn tại mãi mãi chính là cảm giác. Nhiều năm rồi tôi vẫn không thể quên được cảm giác bên cạnh anh ấy, thứ cảm giác vừa ấm áp vừa mãnh liệt mà tôi không thể nào quên. Nhiều năm rồi, thật sự muốn hỏi rằng, anh ổn chứ, tất cả, vẫn ổn đúng không. Nhưng tôi lại không còn dũng khí như năm ấy…”.
Mười phút sau điện thoại vang lên chuông tin nhắn, dãy số điện thoại mà cô đã xoá nhưng không thể nào lãng quên.
“Anh vẫn ổn, xin lỗi em”.
Cô mỉm cười, nước mắt lăn xuống, bấm xoá tin nhắn.
Tất cả, chỉ kết thúc và vẻn vẹn trong sáu chữ ấy thôi.
Với cô, đây mới là kết thúc, đây mới thực sự là kết thúc cho tình cảm của cô và anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét