Tôi hiểu được rằng trên đời này không ai lấy đi của ai thứ gì hết, ở đời không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều quan trọng là phải biết vượt qua những ranh giới ấy. Rằng trong tình yêu cần lắm niềm tin ở nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn để đi đến bến bờ hạnh phúc "Hạnh phúc chỉ mỉm cười khi cả hai cùng cố gắng".
Tôi và Anh quen nhau cũng khá lâu, từ hồi 2 đứa còn là sinh viên. Mùa hè năm 2007 sau khi cả hai cũng đã tốt nghiệp ra trường, Anh quyết định đưa Tôi về nhà ra mắt bố mẹ. Bố anh lạnh lùng quay đi khi tôi cất lời chào, còn mẹ anh thẳng thắn đến mức cay nghiệt: “Bác chẳng ác cảm gì với cháu nhưng tuổi cháu và con trai bác xung khắc nằm trong tứ hành xung, nếu cố tình nên duyên thì hậu quả sẽ khôn lường. Tốt nhất hai đứa nên chia tay sớm.
Tôi như chểt lặng đi. Một cảm giác xót xa, tê tái xen lẫn những tổn thương khiến nước mắt tôi cứ thế trào ra không sao ngăn nổi. Dù biết anh không có lỗi nhưng Tôi không muốn anh khó xử hay phải lựa chọn giữa bên tình bên hiếu nên Tôi quyết định nói lời chia tay.
Tôi, một cô gái vừa tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại khá, nhan sắc thuộc diện ưa nhìn, con nhà đàng hoàng, tử tế, xung quanh có khá nhiều “vệ tinh” chứ nào kém cỏi gì để người ta rẻ rúng, coi thường. Anh an ủi tôi rằng hiện tại bố mẹ có phản đối về chuyện của hai đứa, để từ từ anh tìm cách thuyết phục cho ông bà hiểu ra, điều quan trọng là anh yêu tôi thật lòng, xác định tôi là “bến đỗ” cuộc đời.
Tôi và Anh quen nhau cũng khá lâu, từ hồi 2 đứa còn là sinh viên. (Ảnh minh họa)
Thực lòng Tôi thương và yêu anh rất nhiều nhưng cũng chẳng biết làm sao? Giữa lúc Tôi đang hụt hẫng và bế tắc Tôi buông xuôi tất cả. Mặc cho dòng đời xô đẩy đến đâu hay đến đấy. Mọi chuyện tưởng chừng như chấm dứt ở đấy. Nhưng không, khi anh quyết định vào nam để phù hợp với công viêc (do anh học ngành dầu khí) cũng là lúc Tôi cũng đang trên xe vào nam tìm việc làm. Hai đứa Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dù không nói ra nhưng tự trong lòng chúng tôi tự hiểu rằng trong bước đường đời này chúng tôi không thể thiếu nhau.
Anh nói với Tôi rằng Bố mẹ là người mà anh luôn tôn thờ, nhưng anh sẽ tự lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Dù trong lòng có chút buồn phiền nhưng Tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó tin tưởng và phấn chấn hơn. Cảm thấy yêu cuộc sống này nhiều hơn, điều mà tưởng chừng Tôi đã đánh mất khi với Tôi cuộc sống đang bế tắc, u ám, không còn màu hồng như Tôi vẫn tưởng.
Sau 4 năm yêu thương, yêu thương trong sự dấu diếm gia đình. Rồi Anh cũng quyết định nói chuyện với bố mẹ. Anh cương quyết cưới Tôi mặc cho bố mẹ có phản đối. Lúc này đây anh đang đứng trước một sự lựa chọn: Một bên là Tôi, một bên là gia đình.
Thực lòng Tôi thương và yêu anh rất nhiều nhưng cũng chẳng biết làm sao? (Ảnh minh họa)
Và rồi cuối cùng mọi chuyện cũng đi vào quỹ đạo của nó, ngày cưới đã được định, thiệp hồng đã gửi đi. Dù biết bố mẹ Anh rất giận trước quyết định của Anh nhưng trước ngày cưới 1 tuần lễ bố quyết định vào dự lễ cưới. Khi Anh báo tin Tôi vừa mừng vừa hồi hộp. trong lòng ngổn ngang những suy tư. Không biết cụ vào rồi mọi chuyện sẽ ra sao?
Những dòng suy nghĩ ấy chợt tan biến khi buổi lế kết thúc trong niềm vui, hạnh phúc của hai bên gia đình. Hạnh phúc đó đựợc nhân lên gấp bội khi đứa con trai đầu lòng của chúng tôi chào đời. Cháu rất kháu khỉnh và bụ bẫm. Hiện tại ông bà nội, ngoại rất thương và mong cháu. Ngày ngày ông bà đều gọi điẹn vào hỏi thăm, Tôi vui lắm, điều đó đã giúp Tôi hiểu được rằng trên đời này không ai lấy đi của ai thứ gì hết, ở đời không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều quan trọng là phải biết vượt qua những ranh giới ấy. Rằng trong tình yêu cần lắm niềm tin ở nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn để đi đến bến bờ hạnh phúc “Hạnh phúc chỉ mỉm cười khi cả hai cùng cố gắng”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét