Ngày tốt nghiệp đại học, tôi và bạn bè mỗi người đi theo một con đường khác nhau. Dù cùng cầm một tấm bằng tốt nghiệp y chang nhau nhưng có người ở lại giảng đường đại học, có người làm công nhật, người vội vã lấy chồng, cũng có cô bạn may mắn được nhận vào làm trong một cơ quan lớn của Nhà nước. Thật kỳ lạ, mỗi lần gặp lại, nhóm bạn gái chỉ nói chuyện về một chủ đề duy nhất: Bạn trai. “Cậu có người yêu chưa? Có chàng nào hay hay thì giới thiệu cho tớ với? Nó sắp bỏ anh kia à? Nàng ấy định cưới rồi ư?…” Cứ như thể, bạn trai là nấc thang đánh giá hạnh phúc của những cô gái trẻ vậy! Sự nghiệp có thể từ từ, chứ bạn trai, không thể chậm trễ được!
Chúng tôi chỉ có dịp gặp mặt xôm tụ được vài lần thì chấm dứt đời độc thân. Vì mọi người ra trường hai ba năm, lần lượt yêu và cưới. Chí it, cũng đã yêu được đôi ba chàng thú vị, hoặc có một dãy “ứng cử viên” đẹp trai, công việc ổn định xếp hàng đằng sau chờ xét duyệt.
Không hiểu sao, những người đầu tiên trong lớp lấy chồng, thường là những bạn gái nhan sắc trung bình, công việc và thu nhập cũng chỉ tàm tạm. Những cô nàng xinh đẹp có vô số cái đuôi theo đuổi, chẳng hiểu sao, mãi không cưới, thậm chí có người, chia tay người yêu cũ đã hai năm mà không thấy giới thiệu người yêu mới.
Và điều choáng váng nhất, là giờ đây tôi mới biết, cái cô bạn gái xấu xí nhất lớp, nhà quê nhất lớp, lành và chậm nhất lớp, đã cưới anh chàng người yêu đẹp trai của hoa khôi lớp tôi. Họ sống hạnh phúc từ đó đến giờ chừng hơn 10 năm rồi! Còn người đẹp nhất lớp giờ lại thành bà mẹ đơn thân, nuôi đứa con côi và chưa bao giờ được mặc áo cưới. Nghe đồn, những mối quan hệ của bạn luôn chập chờn, không ai bền được quá một năm!
Tuần trước, tôi thấy ảnh cưới bạn tôi trên facebook. Chạy vào xem mới biết, cô ấy chụp ảnh viện một mình, vì sợ già mất, tuổi thanh xuân thì không giữ lâu được. Thật buồn, những bức ảnh cô dâu một mình giữa những phong cảnh bát ngát tươi đẹp mùa xuân, với đứa con ngây thơ chưa biết gì, mặc thật đẹp đi bên cạnh mẹ.
Tất nhiên, cô đơn không hẳn đã là tệ. Trừ phi chính bạn cũng thấy bất an trong sự cô đơn của bản thân mình!
Bạn tôi nói, cô ấy chỉ cần một người yêu cô ấy mà thôi! Ngoài ra không đòi hỏi gì cả!
Tôi nhớ lại, thời sinh viên, khi mọi người còn ngủ giường tầng, cô ấy đã kiếm đủ tiền để mua xe máy. Mọi người ở thành phố còn chưa có điện thoại nhà riêng, cô ấy đã có máy nhắn tin cá nhân. Mọi người còn chờ học bổng, cô ấy đi làm thêm đã được trả lương bằng đô la. Bởi cô bạn quá đẹp, giỏi giang tháo vát, học giỏi, giỏi ngoại ngữ, cao 1m65 và biết tự may những bộ váy rất đẹp cho bản thân, dù chỉ nhìn thoáng qua bức ảnh thời trang trên tạp chí.
Người con gái khi ấy khác xa người mẹ sầu muộn và sống khép kín của ngày hôm nay. Hồi đó, người yêu của bạn là anh chàng đẹp trai cao lớn nhất trường bên, đánh bóng rổ hay nhất trong đội tuyển của trường bên, và cũng ăn nói khéo nhất trong đám con trai trường ấy. Hồi ấy, bạn thường chê anh người yêu là khéo mồm quá, chắc đi tán tỉnh các cô khác cũng vẫn khéo thế?
Bạn cũng nói, chưa biết tương lai sự nghiệp ra sao mà đã nói đến chuyện ra trường là cưới xin, thật quá xa vời. Sao đàn ông không nghĩ rằng, nói yêu thôi thì ai cũng nói được? Bạn rất thích được đi chơi cùng người yêu nhưng lại sẵn sàng bỏ hẹn để đi làm nếu công ty có khách gọi. Bạn nói, công việc chính là thứ để chứng minh giá trị và năng lực của một người con gái, nếu yêu bạn, anh ấy cũng nên tìm cách có một công việc với thu nhập tương đương của bạn, đó là cách chứng tỏ tình yêu tốt nhất. Yêu là cùng nhìn về một hướng chứ không phải chỉ ngồi mà nhìn vào mắt nhau!
Không hiểu vì sao, người con trai đẹp đẽ và cũng giỏi giang, mạnh mẽ kia, khi sự nghiệp ổn định, đã yêu và cưới người khác chứ không cưới bạn tôi! Cưới ngay cái cô hiền lành chậm chạp trong lớp, vài năm sau hai vợ chồng cùng mở công ty riêng. Hẳn vì cái cô hiền lành ấy đã không chê gì anh, càng không đòi hỏi gì anh. Ngày anh ấy cưới là ngày bạn ra nước ngoài du học. Sau ba năm, bạn về nước làm giảng viên đại học, và độc thân suốt 10 năm nay.
Lần gặp gần đây nhất, bạn tôi chua chát: “Vì sao Thị Nở có người yêu, còn tớ thì không? Tớ có đòi hỏi gì nhiều đâu? Tớ đâu có đòi hỏi phải thật đẹp trai, hoặc lương phải thật cao, hoặc phải cao hơn tớ một cái đầu, hoặc phải dân thành phố… Hoàn toàn không! Vì sao tớ vẫn một mình?”
Đúng thế. Bạn không hề đòi hỏi gì nhiều, nhưng thực ra bạn lại cự tuyệt rất nhiều! Nên làm sao bạn thấy hạnh phúc được?
Bạn chỉ cần một người yêu thôi, nên bạn đã từ chối những người đàn ông muốn là bạn tốt, muốn là đồng sự thân thiện. Bạn chỉ cần yêu thôi, nên khi đàn ông mang tới những thứ khác, ước mơ, chia sẻ, tương lai, dự định, khó khăn cần chia sẻ, bạn đã cự tuyệt.
Vì bạn phải từ chối nhiều, làm sao biết lần nào từ chối chính là lần từ chối hạnh phúc?
Không hiếm gặp trong đời này những cô gái, đặt ra thật nhiều tiêu chuẩn cho tình yêu, ví dụ như, người yêu tương lai phải lớn hơn hai tuổi, phải là người làm khác cơ quan, phải là dân tự nhiên, phải không gia trưởng, phải rất lãng mạn, phải tâm lý và nâng niu mình như công chúa! Thế nhưng sự thực, đâm sầm vào nhau ở cổng trường, tỏ tình lúc đang đi khám ghẻ, yêu mà cứ mày tao chí tớ, thỉnh thoảng còn đấm nhau thùm thụp, không lãng mạn tẹo nào. Thế nhưng, tình yêu vẫn tới, chỉ bởi cô gái ấy đã quên bẵng mất những tiêu chuẩn mà cô ấy đặt ra khi kiếm người yêu. Hoặc sẵn sàng bỏ qua cho chàng những gì chưa vừa ý. Hoặc khôn ngoan hơn nhận ra, những gì mà ta cứ tưởng là sẽ làm cho ta yêu, hóa ra chỉ là những hình dung tới từ sách vở và mong ước bản thân.
Thị Nở có tiêu chuẩn người yêu không? Ông Nam Cao không viết rõ hẳn ra, nhưng chúng ta hẳn có thể đoán được. Rằng là thời ấy, còn mong gì hơn một người xứng đôi vừa lứa, được lòng bà cô Thị Nở v.v…
Thế nhưng Thị Nở có cự tuyệt Chí Phèo không?
Và bạn có biết, vì sao Thị Nở có người yêu, còn bạn thì không?
Dù tôi vẫn biết, cô đơn cũng không hẳn là tệ! Nhưng chắc chắn rất nhiều người đang độc thân, trong lòng họ vẫn mong muốn thành đôi!
Bên cạnh bạn đâu phải là không có chàng trai nào yêu bạn! Chỉ là bạn đã từ chối họ mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét