Nếu chỉ còn một ngày ngắn ngủi để sống tôi muốn ở cùng với gia đình, với những người tôi yêu thương…Tôi muốn nói: "Ngoại! Con yêu ngoại! Con nhớ ngoại rất nhiều…" Tôi muốn nói lời xin lỗi với những người bị tôi làm tổn thương dù vô tình hay cố ý. Tôi muốn họ luôn vui vẻ và mỉm cười…và tôi muốn hét lên ngàn lần câu " Con thương mẹ! Mẹ ơi!…"
“Nếu chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?” Câu hỏi luôn ám ảnh tôi, ngay cả trong giấc ngủ, tôi chợt nhận ra tôi còn nợ rất nhiều người. Nếu chỉ còn một ngày ngắn ngủi để sống tôi muốn ở cùng với gia đình, với những người tôi yêu thương…Tôi muốn nói: “Ngoại! Con yêu ngoại! Con nhớ ngoại rất nhiều…” Tôi muốn nói lời xin lỗi với những người bị tôi làm tổn thương dù vô tình hay cố ý. Tôi muốn họ luôn vui vẻ và mỉm cười…và tôi muốn hét lên ngàn lần câu ” Con thương mẹ! MeTrạm cân ô tô 60 tấn | Trạm cân ô tô 80 tấn | Trạm cân ô tô 100 tấn | Trạm cân ô tô 120 tấn | Trạm cân ô tô 150 tấn | Trạm cân ô tô 40 tấn
Trong cuộc sống này có rất nhiều điều để người ta trân trọng, yêu thương. Đối với một ai đó, điều đáng trân trọng có thể là những thứ cao sang đẹp đẽ. Còn đối với tôi, thẳng thắn mà nói đó chính là gia đình, tôi sẽ làm tất cả, đánh đổi bằng mọi giá để gia đình ấy được hạnh phúc và bình yên. Tôi đã nghe nhiều về chuyện kiếp sau, nhưng tôi không biết nó có thật hay không. Nếu có tôi ao ước trở thành mặt trời to lớn trên cao, để bốn mùa mang ánh nắng ấm áp cho những người tôi yêu thương, luôn dõi theo từng bước chân của họ. Tôi muốn làm vầng trăng soi sáng lối mẹ về. Tôi muốn làm làn gió mang hơi ấm tình yêu của tôi đi xa. Tôi muốn làm đôi dép của cha, tôi muốn làm chiếc ô của mẹ, tôi muốn làm chiếc áo bông của bà,…biết bao!
Mẹ…một danh từ thật thiêng liêng. Đã có người hỏi tôi rằng: trên đời này bạn yêu ai nhất? Đương nhiên là ba mẹ tôi…tôi trả lời rất nhanh. Người đó lại hỏi tiếp: thế người mà bạn ghét nhất là ai vậy? Tôi như đứng lặng và trả lời rằng: đó chính là tôi. Tôi ghét bản thân vì đã cướp đi những gì ba mẹ tôi đã có. Tuổi trẻ, sức khỏe và nụ cười của họ. 22 năm…từ khi tôi chào đời đến nay họ đã trao hết tất cả những gì họ có cho tôi…đổi lại tôi chỉ mang đến cho họ sự nhọc nhằn mà thôi…Làm cái nghề buôn bán trên sông, đôi khi phải đón giao thừa nơi xa xứ,…khi mọi người đều sum vầy bên nhau thì ba mẹ tôi phải gồng gánh mưu sinh ở bên ngoài… Nhớ cái lần đầu tiên hai chị em ăn tết một mình, 27 tết rồi mà cha mẹ vẫn chưa về, tôi phải tự làm món dưa cải, rồi kho thịt để ăn trong ba ngày tết. Mặc dù làm lần đầu, không ngon nhưng mẹ vẫn khen con gái của mẹ thật là đảm đang. Khi những cơn gió bấc ùa về, những nụ mai bắt đầu nhú lên, báo hiệu một mùa xuân nữa lại về, cha mẹ vẫn miệt mài ở phương xa. Có khi phải thức suốt đêm để chạy máy, mặc cho cái lạnh của mùa xuân như cắt vào gia thịt, ba vẫn không ngại ngần. Ba nói: “Cha làm gì cũng được hết. Miễn sao con được đầy đủ, được học hành bằng với bạn bè là cha cảm thấy vui lắm rồi. Cha có thể làm hoài đến khi nào không làm được nữa thì thôi”. Nghĩ đến đó, nhìn lại những gì tôi đã làm thật nhỏ bé.Sửa
cân ô tô
| Dịch
vụ sửa cân ô tô | Sửa
cân điện tử | Sửa
chữa cân điện tử uy tín nhất
” Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Thật sự không thể đong đầy, không thể nào đền đáp hết được. Gần chỗ tôi ở trọ có một ngôi chùa, một lần về qua, nghe sư trụ trì giảng kinh phật: tấm lòng của người mẹ dành cho con cái thiêng liêng vô cùng tận, nó được ví như biển khơi, biển thì mênh mông đến nỗi không thấy bến bờ.” Bởi vậy:
” Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng làm buồn lên mắt mẹ nghe không”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét