Tôi đã từng chết lặng khi mở một chiếc phong bì có 500 ngàn và một lá thư gửi cho chồng tôi vào đêm tân hôn.
Xem thêm:
Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm thì tiến tới hôn nhân. Anh làm việc cho một công ty giải trí khá nổi tiếng tại mảnh đất Sài Thành này. Còn tôi là một cô phóng viên mới vào nghề rời xa Hà Nội để đến với Hòn Ngọc Viễn Đông.
Ngày ấy tôi quen anh qua một người bạn giới thiệu. Anh độc thân còn tôi thì cô đơn. Vì thế, khi anh đến cuộc đời tôi hay ngược lại, với tôi là “đúng lúc, đúng người”.
Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những tin tức, bài báo. Còn anh, anh yêu tôi điên cuồng, say đắm. Có lẽ anh là người đầu tiên yêu tôi đến vậy. Anh yêu tôi vì điều gì thì đến giờ tôi cũng chẳng rõ.
Đã có lần anh dọa sẽ chết khi tôi buông lời chia tay. Và cứ thế, cả trăm lần tôi nói chia tay anh đều lấy cái chết ra làm sợi dây trói tôi lại. Không phải tôi tiếp tục yêu anh vì thương hại anh, mà tôi biết với bản tính nóng nảy này, những lời chia tay chỉ là buột miệng nói ra chứ không phải tận sâu đáy lòng. Và thế là chẳng bao giờ tôi và anh rời xa nhau được.
Ngày chúng tôi lấy nhau khi ấy tôi là một cô gái 25 tuổi. Anh hoan hỉ như đứa trẻ được mẹ cho đi chơi công viên lần đầu (Ảnh minh họa)
Ngày chúng tôi lấy nhau khi ấy tôi là một cô gái 25 tuổi. Anh hoan hỉ như đứa trẻ được mẹ cho đi chơi công viên lần đầu. Còn tôi không cảm xúc nhiều. Tôi không muốn cưới anh… bây giờ! Có lẽ, con người xã hội trong tôi lớn hơn nhiều con người gia đình. Thế nhưng, tôi vẫn chấp nhận lấy anh để anh “an cư lạc nghiệp”.
Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của bố mẹ tôi, bạn bè và người thân, trừ bố mẹ anh. Tôi không lấy đó là điều gì to tát vì chính anh cũng nói “Đây là cuộc đời của anh, tự anh sẽ quyết định nó”. Nhưng cuộc sống không bao giờ êm đẹp như vậy!
Tối ngày cưới, chúng tôi cùng nhau mở quà của họ hàng, người thân, bạn bè gửi tặng. Tôi dừng lại ở một chiếc phong thư có ghi dòng chữ “Chúc anh hạnh phúc, người yêu cũ”. Chưa bao giờ tôi bình tĩnh hơn lúc này. Tôi quay sang phía anh nói “Anh, người yêu cũ gửi quà này”.
Có lẽ không bao giờ anh có thể ngờ được có cái thứ quái quỷ gì trong chiếc phong bì của người cũ đó. Tôi nhẹ nhàng nâng niu nó như sợ làm bay mất thứ gì trong đó vậy. Bởi tôi muốn xem trong đó có gì khi mà linh tính không tốt trong tôi đang gieo đến mức báo động.
Dần hé mở, trong chiếc phong bì mừng cưới có một bức thư đã nhòe chữ cùng một tờ tiền 500 ngàn đồng gấp gọn gàng. Và bức thư đó viết: “Anh à! Anh có hạnh phúc không? Em biết thể nào anh cũng không mời em mà. Nhưng không sao! Cho dù có mời em cũng sẽ không đến đâu, chỉ gửi quà chúc mừng anh thôi.
Anh có nhớ tờ tiền này không? Hơn 2 năm trước, cái ngày em đứng trước cửa nhà anh, mắt đỏ hoe khóc vì sợ hãi, anh lén ra ngoài dúi vào tay em tờ tiền gấp gọn này và không quên nhắc nhở: ‘Em tự giải quyết nó đi nhé. Nhà anh đang có việc. Khi nào làm xong nhắn tin cho anh’.
Nghe câu nói đó em dường như sụp đổ. Em không biết người đứng trước mặt em là ai nữa. Liệu có phải anh, người đã nói yêu em, hứa bên em suốt cuộc đời? Bây giờ, vẫn là nó, vẫn số tiền anh đưa cho em, em xin trả lại anh. Vì cuộc đời này, chỉ anh nợ em chứ em không mắc nợ anh!”.
Tôi bàng hoàng chẳng thốt thành lời. (ảnh minh họa)
Tôi bàng hoàng chẳng thốt thành lời. Đọc đến đâu nước mắt tôi rơi đến đó. Chẳng lẽ, ngày chúng tôi cưới cũng chính là ngày chúng tôi quyết định ly hôn? Tôi đã tự vấn hàng trăm lần chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy. Và rồi tôi chạy trốn về nhà bố mẹ đẻ với một lý do ngớ ngẩn đưa ra - “lạ nhà”.
Anh không cản tôi, không giải thích, không vội vã sang đón tôi về. Có lẽ, anh hiểu tôi hơn ai hết. Ngay lúc này, dù có chết tôi cũng không quay lại căn nhà đó. Anh chỉ đi sau xe tôi dõi theo để biết tôi về nhà an toàn trong đêm đông giá lạnh này.
Hai ngày sau, khi tôi vừa gửi đơn ly hôn đến tận cơ quan anh thì cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn của anh.
“Vợ à! Em dạo này có khỏe không? Ăn uống có tốt không? Ngủ có ngon không? Anh muốn gặp để nhìn thấy nụ cười của em, thấy em dỗi và thèm em mè nheo đòi anh mua đồ ăn mỗi khi đói. Nhiều lúc anh tự hỏi, chúng ta đã là vợ chồng hay chưa? Trên giấy tờ thì có đấy, nhưng chúng ta còn chưa sống một ngày cho thành vợ thành chồng. Anh cảm thấy sợ em ạ! Sợ rằng dù chỉ một ngày thôi, anh cũng không thể được làm chồng em, gọi em dậy đi làm, làm trứng ốp la cho em ăn trước khi đi và cả đưa đón em đi làm cho đỡ vất vả nữa. Chẳng lẽ, cái viễn cảnh đó chỉ là ảnh ảo tự vẽ ra hay sao?
Anh biết bây giờ em rất giận, nhưng xin em một lần nghe anh nói có được không em? Anh thừa nhận, anh là một thằng tồi. Anh không trách cô ấy lật tẩy sự thật này. Anh phải cám ơn cô ấy vì đã thay anh nói ra cái bí mật dơ bẩn mà có lẽ cả đời anh cũng không dám nói ra với em.
Lúc này tôi vẫn tin rằng mình làm đúng. (ảnh minh họa)
Chính vì thế mà nữa quãng đời còn lại anh phải sống trong ăn năn và hối cải. Em còn nhớ, cái ngày mưa tầm tã, em gọi anh đến đón nhưng anh nói bận họp không thể đến rồi em giận anh đòi chia tay không? Thực ra, hôm đó là ngày giỗ của con anh. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày ấy, anh lại đến nhà cô ấy quỳ xin cô ấy và con tha thứ cho tội lỗi của anh. Có lẽ, để chuộc lại lỗi lầm này, anh phải quỳ lạy cô ấy cả cuộc đời.
Chính vì ngày đó anh đã làm hỏng cả cuộc đời một cô gái, nên khi yêu em, anh luôn muốn giữ cho cả hai có một tình yêu trong sáng đẹp đẽ. Vho mai này nếu lỡ không thành thì cuộc đời em vẫn còn tươi đẹp. Anh sợ lại vấp vào vết xe đổ cũ, sợ làm hỏng cuộc đời cô gái mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Anh rất sợ!
Còn về đơn ly hôn em gửi, anh đã xé nó đi rồi. Chúng ta vẫn là vợ chồng. Còn anh sẽ ra nước ngoài một thời gian, ít nhất là đến khi em bình tĩnh lại. Nếu quay về em vẫn muốn ly hôn, thì anh tôn trọng quyết định của em. Anh yêu em!”
Nhận được những tin nhắn dài của chồng, tôi òa khóc trong mớ hỗn độn của cảm xúc. Vừa buồn, vừa vui, vừa hụt hẫng, vừa tủi thân,… Nhưng có lẽ tôi vẫn còn tỉnh táo để biết rằng mình nên làm gì. Tôi đã cầm điện thoại nhắn một tin cho anh: “Anh về ngay cho tôi! Đừng để tôi phải gửi đơn lần 2 để lôi anh về!”.
Tôi đã bỏ lại quá khứ cho anh như thế các bạn ạ. Và lúc này tôi vẫn tin rằng, mình đã làm đúng.